để bước theo,
một con đường
như luồng sáng,
như vì sao…
Đó là những
ngày cuối tháng 09 năm 1776, khi Adelaide làm tĩnh tâm tại Rennes, chị cảm thấy
ơn Chúa tràn đầy cõi lòng nên đã viết:
“Lạy Thiên Chúa của con, con chẳng diễn tả hết
bằng lời lòng biết ơn sâu xa của con về tình yêu Ngài, tình yêu đã tuôn đổ trên
con; những ơn huệ quí báu mà Ngài đã ban cho con hôm nay bởi lòng nhân hậu
Ngài…
Con chỉ ước ao điều Ngài ao ước, lạy Chúa Giêsu, Đấng thánh
của con…
Con khấn xin Ngài hãy dùng con – Adelaide nghèo hèn – để làm bất cứ điều gì vui lòng Ngài. Con yêu Ngài, lạy Chúa Giêsu, Đấng phu quân của con, Ngài đã ký giao ước này bằng máu con”.
Rồi chị lập một
kế hoạch sống cho những ai khao khát dâng hiến đời mình cho Thiên Chúa; sống đời
khó nghèo, khiết tịnh và vâng phục, có đời sống cầu nguyện như ở dòng Thăm Viếng,
nhưng không mặc tu phục, và có thể ra ngoài để chăm sóc cho các bệnh nhân cũng
như giúp người nghèo.
Trong 13 năm tiếp theo, Adelaide sống cầu nguyện và nhiệt tâm chăm sóc các bệnh nhân và người nghèo. Cuộc sống của chị là một hành trình đầy thách đố, với những dò dẫm và kiếm tìm bởi vì chị vẫn trung thành giữ ý tưởng ban đầu.
Chị vâng lời mẹ
mình như vâng lời bề trên. Khi mẹ chị lâm bệnh, Adelaide chăm sóc mẹ tận tụy bất
kể ngày đêm cho đến khi bà về với Chúa. Lúc đó Adelaide đã 34 tuổi.
Trong lúc chờ đợi
Chúa biểu lộ kế hoạch của Ngài rõ ràng hơn, Adelaide càng tỏ ra mình là “một hiền
thê của Chúa Giêsu Kitô” hơn bằng đời sống cầu nguyện, và là “Mẹ của người
nghèo” bằng lòng nhiệt thành vô biên với các công việc bác ái…
Adelaide quảng
đại giúp đỡ đến nỗi đổ bệnh. Chi bắt đầu ho ra máu. Anh của chị, Giám mục xứ Auxerre,
khuyên chị đi Dinan để tịnh dưỡng và dùng nước khoáng ở đó mà chữa bệnh.