Vào ngày 5 tháng 11 năm 1749, thời Vua Louis
thứ 15 ở Pháp, tại thị trấn Rènnes vùng Brittany, một bé gái đã được sinh ra.
Em là con thứ 12 của ông bà Cicé. Cha em là một đại úy kỵ binh trong trung đoàn
Brittany.
Phương châm của gia đình là: “Phần thưởng dành
cho người dũng cảm nhất”.
Mẹ em không còn trẻ, vì thế khi mang thai Adelaide, bà rất lo lắng khi biết
rằng sẽ có thêm một thành viên nữa trong gia đình. Tuy nhiên, một linh mục, bạn
của gia đình đã lên tiếng an ủi bà: “Đừng lo lắng, thưa
bà. Một ngày kia đứa trẻ này sẽ là nguồn an vui cho bà”. Cô bé được rửa
tội ngay trong ngày chào đời và được đặt tên là Marie Adelaide de Cicé
Tháng 11 năm 1750, cha của em, Ngài Jerome de Cicé qua đời và được chôn cất tại
giáo xứ thánh Aubin. Từ đó trở đi, ngay khi còn là một đứa trẻ, Adelaide đã
chứng kiến nhiều đau buồn, nước mắt hơn nụ cười.
Năm lên 6 tuổi,
Adelaide và một người em họ bị mắc bệnh đậu mùa. Một ngày kia, khi nghe người
em họ than phiền, Adelaide đã nói với người em họ rằng: “Chúng ta không nên
than phiền, chúng ta phải cố gắng dâng những đau đớn của chúng ta lên cho
Chúa”.
Bốn năm sau, Adelaide
lãnh nhận bí tích Thánh Thể tại tu viện Dòng Thăm viếng ở Rennes. Từ giây phút
đó trở đi, em cảm thấy Chúa mời gọi em phục vụ Người qua một cách thức hết sức
đặc biệt. Điều này làm trái tim em bừng cháy tình yêu dành cho Chúa và cho mọi
người. Những năm tiếp theo, em thường dùng tiền tiết kiệm của mình để đóng học
phí cho 6 cô gái đang học nghề, nhằm giúp họ chuẩn bị cho cuộc sống sau này.
Em phác thảo một Kế
Hoạch Sống cho mình như sau:
“Sáng sớm, tôi
sẽ dâng những suy nghĩ đầu tiên lên Chúa. Ngay khi thức giấc, tôi sẽ ra khỏi
giường không một phút chậm trễ. Rồi tôi sẽ cầu nguyện. Tôi sẽ chiêm
niệm khoảng 15 phút trước khi tham dự Thánh Lễ.
Tôi sẽ tập trung
học hành.
Tôi sẽ thường xuyên
hướng tâm hồn lên Chúa.
Tôi sẽ không ăn nói
thô lỗ với bất kỳ ai.
Tôi sẽ luôn nói
năng dịu dàng.
Mỗi ngày tôi sẽ làm
một hành động sám hối nhỏ để tôn vinh năm dấu thánh của Chúa. Nếu có thể,
tôi sẽ viếng Thánh Thể mỗi ngày. Tôi sẽ làm công việc nhà cẩn thận. Sau lời cầu
nguyện tối, trước khi lên giường ngủ, tôi sẽ giữ thinh lặng. Khi đã sẵn sàng
cho giấc ngủ, tôi sẽ hướng suy nghĩ mình tới cái chết. Tôi sẽ cố gắng hết
sức để giữ những điều trên với sự trợ giúp của ơn Chúa. Nhờ ơn Ngài, tôi có thể
làm mọi điều. Nếu không có ơn Chúa, tôi chẳng có thể làm được gì cả.”
Khi được 15 tuổi, em
thường kết thúc các lá thư của mình bằng những lời sau:
“MỌI SỰ ĐỂ VUI LÒNG CHÚA, KHÔNG
CÓ GÌ ĐỂ
THỎA MÃN CHÍNH CHÚNG TA.”