Năm
24 tuổi, cô vào nhà tập dòng Tiểu Muội Đức Maria ở Lyon, Pháp. Bảy năm sau, Dòng
này sát nhập với Dòng Nữ Tử Trái Tim Mẹ Maria.
Cô
lấy chứng chỉ giúp việc nhà và rất hạnh phúc làm việc giúp đỡ các gia đình khó khăn.
Năm 33 tuổi, chân cô yếu hơn và phải nghỉ làm. Vài năm sau cô dùng đến xe lăn. Cô
thường tâm niệm : « Trong sự bất ổn của tương lai, tôi chắc chắn Thiên
Chúa luôn ở đó với tôi. » hoặc « Chúng ta nên hài lòng với những gì mình
có, và đừng khóc lóc về những gì không còn nữa. »
Những
giới hạn trong việc đi đứng không ngăn cản cô khỏi niềm vui làm cho đức Giêsu
Kitô được biết đến và được yêu mến. Cô dạy giáo lý trong vòng 18 năm. Trong thời
gian này, nhờ linh đạo DHM rộng mở, cô có cơ hội chăm sóc người cha góa của mình
cho đến khi ông qua đời.
Sau
đó, cô biết đến và làm việc cho Hiệp hội Huynh Đệ của cha François với châm ngôn
« Đứng dậy và bước đi ». Cô cũng tham gia hội Kitô hữu hưu trí và nhóm
Lần chuỗi Mân Côi. Cô luôn giữ được tâm hồn trẻ thơ bằng tình yêu dành cho thiên
nhiên và thú vật.
Lời cầu nguyện được tìm thấy trong phòng của cô khi cô qua đời là của cha Normand Provencher. Có lẽ bao năm cô đã tâm niệm và sống theo từng lời.
Cám ơn vì Ngài luôn ở đó!
Khi
cuộc sống rối bời,
khi đêm về chứa đầy cơn ác mộng,
cám ơn vì Ngài luôn ở đó, hiện diện trong con.
Khi
bệnh tật chạm đến,
khi thử thách vượt ngưỡng chịu đựng,
cám ơn Ngài luôn ở đó, và chạm đến con.
Khi
con mất hết niềm hy vọng,
khi trước mặt mọi sự đều tăm tối,
cám ơn vì Ngài luôn ở đó, mang con đến ánh sáng.
Khi
con cô đơn và bị quên lãng,
khi con sợ yêu thương và nhận tình yêu,
cám ơn Ngài luôn ở đó, và cho con tình yêu của Ngài.
Dịch thơ: Mai Trinh Tâm, DHM