Dòng Nử Tử Trái Tim Mẹ Maria (DHM)

23/10/23

Thứ ba TN.XXIX: Trách nhiệm và tình yêu (Lc 12,35-38)

35“Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn. 36Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay. 37Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em: Chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ. 38Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn thấy họ tỉnh thức như vậy, thì thật là phúc cho họ.

Nhập nguyện

Tập trung ý thức - Ý thức Chúa hiện diện và kính cẩn chào Ngài - Xin Chúa ban Thánh Thần

Tổng nguyện: “Xin cho tất cả ý hướng, hành vi và hoạt động của tôi chỉ quy hướng về việc phụng sự và ca tụng Chúa”.

Đặt khung cảnh: Đức Giêsu dùng dụ ngôn mà dạy các môn đệ.

Ơn xin: Xin cho tôi hiểu được giáo huấn mà Chúa Giêsu dạy trong ngôn ngữ dụ ngôn và qua những dấu chỉ thời đại, để tôi sống điều Ngài dạy.

Lối cầu nguyện: Chiêm niệm [Gõ vào ô tìm kiếm Phương pháp Chiêm niệm]

Gợi điểm cầu nguyện

1/ Trách nhiệm (cc. 35-36)

Bỏ qua những điều tiêu cực của chế độ nô lệ, trong tương quan với Thiên Chúa, hình ảnh người tôi tớ mà đức Giêsu dùng hoàn toàn có giá trị và giúp bạn khám khá ra sự thật lớn lao. Do vậy, mời bạn đặt mình vào trong nền văn hóa của thời còn chế độ nô lệ để thấy hết trách nhiệm của người tôi tớ. Họ hoàn toàn thuộc về chủ, phục vụ chủ mọi sự mà không có quyền đòi bất cứ một quyền lợi hay lòng biết ơn của chủ cho những việc phục vụ của họ.

Đức Giêsu mời bạn học lấy cung cách của người tôi tớ đợi chủ đi ăn cưới về khuya. [Nhớ rằng truyền thống đãi tiệc cưới của người Do Thái thời đức Giêsu diễn ra ban đêm, kéo dài bao lâu thường không biết trước]. Chờ chủ về khuya – cung cách sẵn sàng phục vụ ngay khi nghe tiếng gõ cửa đầu tiên – với trang phục đang làm việc, với đèn thắp sẵn trên tay. Bạn hãy cho phép mình trải nghiệm sự chờ đợi quá dài trong đêm khuya của cuộc đời mình.

2/ Tình yêu (cc. 37-38)

Mường tượng về cảnh chủ về tới, và cửa đã mở ngay khi Ngài vừa chạm nhẹ vào cửa. Nhìn ngắm gương mặt của chủ và của cả người tôi tớ chờ cửa. Mường tượng về sự diễm phúc mà người ấy nhận được.

Liệu bạn có mường tượng ra sự diễm phúc này? “Chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ.” Hãy cho phép mình cảm nghiệm về sự diễm phúc có thật đó.

Điều diễm phúc đó chỉ có thể được giải thích bằng tình yêu. Vì yêu chủ mà người tôi tớ chờ, và cảm được bước chân của chủ ngay cả trước khi tay ông chạm đến cửa. Vì yêu người đầy tớ mà ông chủ biết ơn và sẵn sàng phục vụ người đầy tớ giữa đêm khuya.

Đức Giêsu muốn nói với bạn về tình yêu mà Thiên Chúa dành cho chính bạn. Bạn hãy dành thời gian để trải nghiệm trên câu chuyện của chính mình.

Bạn có thể dùng bài thơ số 51 trong tập Thơ Dâng của thi hào Rabindranath Tagore[1] để trải nghiệm thêm.

Đêm tối sầm mù mịt

Việc trong ngày hết thảy đã xong xuôi.

Chúng tôi nghĩ vị khách cuối đêm nay đã tới

cửa nẻo trong làng đóng kín cả rồi.

Chỉ vài người bảo Đức Vua rồi sẽ đến.

Chúng tôi phá cười và đáp lại:

“Không đâu, chuyện đó có đời nào!”

Dường như có tiếng gõ cửa đâu đây

Chúng tôi nói đấy chỉ là gió hú.

Thổi tắt đèn chúng tôi nằm xuống ngủ.

Chỉ vài người bảo: “Sứ giả đến kìa!”

Chúng tôi phá cười và đáp lại:

“Không đâu, chắc là gió đó thôi!”

Kìa có tiếng động giữa đêm khuya thanh vắng.

Chúng tôi ngái ngủ cho là tiếng sấm ở xa.

Đất rung rinh, vách tường chao đảo,

chúng tôi trằn trọc ngủ không yên.

Chỉ vài người bảo: “đó là tiếng xe lăn bánh.”

Chúng tôi lơ mơ cất giọng lầm bầm:

“Không đâu, chắc là tiếng mây ầm ầm vần vũ!”

Đêm còn mịt mùng khi trống giục rền vang.

Có tiếng kêu: “Dậy mau! Đừng chần chừ nữa!”

Tay ép ngực chúng tôi rùng mình khiếp sợ.

Có kẻ hô: “Ô kìa, cờ Đức Vua!”

Chúng tôi vùng dậy và la lớn:

“Không được chậm trễ, nhanh lên!”

Đức Vua đến rồi – nhưng đèn đuốc đâu,

cả vòng hoa sao cũng không thấy?

lấy đâu ra ngai vàng để Người ngự?

Ôi nhục nhã! Nhục nhã ê chề!

Điện ngọc đâu, cả đồ trang sức nữa?

Có kẻ nói: “Kêu rêu làm chi vô ích!

hãy cứ nghinh giá với tay không,

rước Người vào nhà ngươi trống rỗng!”

Cửa mở ra, rúc tù và lên đi!

Trong đên khuya Đức Vua đã đến

Ngôi nhà chúng ta ảm đạm âm u.

Sấm sét gầm thét trên bầu trời

Tối tăm rùng mình vì chớp giật.

Mang trải ra sân manh chiếu tả tơi.

Đức Vua đã tới thình lình cùng bão táp

Trong đêm tối khiếp đảm kinh hoàng.

(Dịch thơ: Hồ Quốc Thắng)


Kết nguyện

Thân thưa với Thiên Chúa của lòng bạn về những gì bạn được trải nghiệm.

Kết thúc bằng một Kinh Lạy Cha.



[1] The night darkened. Our day’s works had been done. We thought that the last guest had arrived for the night and the doors in the village were all shut. Only some said the king was to come. We laughed and said ‘No, it cannot be!’

It seemed there were knocks at the door and we said it was nothing but the wind. We put out the lamps and lay down to sleep. Only some said, ‘It is the messenger!’ We laughed and said ‘No, it must be the wind!’

There came a sound in the dead of the night. We sleepily thought it was the distant thunder. The earth shook, the walls rocked, and it troubled us in our sleep. Only some said it was the sound of wheels. We said in a drowsy murmur, ‘No, it must be the rumbling of clouds!’

The night was still dark when the drum sounded. The voice came ‘Wake up! delay not!’ We pressed our hands on our hearts and shuddered with fear. Some said, ‘Lo, there is the king’s flag!’ We stood up on our feet and cried ‘There is no time for delay!’

The king has come - but where are lights, where are wreaths? Where is the throne to seat him? Oh, shame! Oh utter shame! Where is the hall, the decorations? Someone has said, ‘Vain is this cry! Greet him with empty hands, lead him into thy rooms all bare!’

Open the doors, let the conch-shells be sounded! in the depth of the night has come the king of our dark, dreary house. The thunder roars in the sky. The darkness shudders with lightning. Bring out thy tattered piece of mat and spread it in the courtyard. With the storm has come of a sudden our king of the fearful night.

Ảnh: Internet


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét